Sáng nay, tuyết rơi thật sớm. Những hạt tuyết thật to rơi đều đặn đến tận buổi chiều. Những hạt tuyết rơi khẽ khàng chẳng tạo nên một tiếng động nào trong bầu không khí. Tiết trời lạnh buốt, nhưng khi đi ra ngoài giữa lúc tuyết đang rơi, tôi lại thấy lòng tràn ngập niềm vui. Ngày lễ Giáng Sinh đang đến gần hơn một chút. Tôi học cách thưởng thức khoảng thời gian chờ đợi cho phép tôi biết trân trọng hơn khi sự kiện thật sự diễn ra.
Những ngày này, đêm dài hơn ngày, bóng tối nhiều hơn ánh sáng, những cơn gió lạnh, những sự ướt át, tất cả góp phần làm cho sự chờ đợi thêm phần thử thách hơn. Ý nghĩa của sự chờ đợi bao hàm trong việc đón nhận hiện tại và sống trọn giây phút hiện tại. Khi mà bóng tối trở nên thống trị hơn là ánh sáng, tôi học cách quan sát, cảm nhận và đón nhận bóng tối theo một cách khác hơn. Dưới bầu trời tối, tôi nhìn thấy những ánh sao rõ hơn. Trong căn phòng tối, ngọn nến trở nên lung linh hơn và có dịp để khoe ánh sáng của mình đầy kiêu hãnh hơn. Khi bóng tối đến sớm hơn là dịp mà tôi thắp nến thường xuyên hơn.

Tôi thích sự âm thầm của ngọn nến. Cứ lặng lẽ cháy mà chẳng tạo ra một âm thanh nào. Ngọn lửa nến khi thì đứng lặng yên, khi thì uyển chuyển liên tục như một vũ công. Hơi ấm của ngọn nến rất dịu dàng và dễ chịu. Thắp lên một ngọn nến, ngắm nhìn ngọn lửa của ngọn nến âm thầm cháy sáng, tôi đặt hy vọng của mình vào những mong ước của mình.
Thân ái,